Có bao giờ bạn dừng dưới bóng một cái cây, ngước nhìn và rồi thầm cảm ơn bóng mát đã cho mình nương nhờ; lá xanh, hoa đẹp đã tô điểm cho con đường đi qua; chồi non đã cho mình thấy được mùa sang… để rồi “Theo dõi hành trình kỳ diệu của cây, tôi khám phá ra rằng, cây đã tặng tôi những phút giây đẹp nhất của mình. Phải chăng, chỉ có những người bạn thật sự, mới chia sẻ cả với nhau cả những giờ đớn đau lẫn giây phút huy hoàng. Và cây đã coi tôi là bạn.” giống như tác giả tập tản văn này?
Những điều tưởng chừng như nho nhỏ trong cuộc sống hàng ngày, như cỏ cây, như mùi quê nơi phố thị, như tình thương yêu bất tận của Má, như những ấm áp bất chợt dù lúc đớn đau khi số phận bỡn cợt… đã được viết ra như một nhu cầu thiết thân của tác giả, chỉ để cảm thấy "viết để cảm ơn cuộc đời, rằng mình ở trong người thương, trong bạn bè, trong cây mưa lá gió, trong mọi thứ."!