Chẳng ai còn là “chú nhóc – cô bé” của ngày xưa nữa. Tình yêu chưa kịp kết tụ đã như sương khói lăng đăng trôi ngoài tầm với họ. Ở trên núi, biết bao lần Nguyễn ra ngồi trên gộp đá mắt đăm đăm nhìn về hướng thị trấn. Từ ngôi nhà thờ mái đỏ đi ngược về chút xíu là ngôi nhà nhỏ có người con gái của một thời thương nhớ.
Biết bao lần Nguyễn dùng miếng đá rạch lên gộp đá trước mặt một chữ “Thuyên” vô hồn. Viết rồi mưa gió lại xóa nhòa… Lại viết… Biết bao chữ “Thuyên” bấy nhiêu tiếng thở dài.
Tags:
Sách mới